Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 12, 2015

"Già gân, mỹ nhân và găng tơ" - Một bộ phim cười nhiều nghĩ nhiều

Ngay từ tựa đề tôi đã không thích lắm. Một kiểu giật tít để câu view rất tầm thường, không mang tính nghệ thuật hay hơi hướng thẩm mỹ. Cái duy nhất kéo người xem tới rạp là danh tiếng của diễn viên trong phim, trong đó có Hoài Linh. Thế nhưng, giọt nước mắt của Hoài Linh cuối phim làm dấy trong tôi nhiều suy nghĩ, nhưng suy nghĩ mà tôi chưa từng viết, mới chỉ đọc thôi. Câu chuyện trong phim cũng đơn giản nhưng lại chứa đựng nhiều bất ngờ, phần lớn là những bất ngờ khiến khán giả phải bật cười. Tuy nhiên cũng có những phần chuyển mang tính nhân văn và chẳng ai ngờ được, những phần chuyển mà tôi đánh giá hay và là cứu cánh cho cốt truyện hời hợt và thiếu thực tế. Với tôi thì đây là một phim hài hay, vì nó đã hoàn thành nhiệm vụ của phim hài là khiến khán giả cười càng nhiều càng tốt. Có tình huống khiến tôi ôm bụng mà cười, lâu lắm rồi mới nghiêng ngả tức bụng như vậy. Dù cốt truyện nhạt, cảnh quay bình thường và hiệu ứng kém nhưng những câu thoại "chột lắt" khiến khán g

Một bước dạo qua Ngôn tình

"Xin lỗi, em chỉ là một con đĩ" là truyện dài tôi vừa đọc xong trong vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ tối qua. Như cái tựa đề sốc nổi và cái từ thấp kém đó, tôi đến với ngôn tình cũng với góc nhìn thiếu tôn trọng như cái cách tác giả gọi nhân vật của mình. Nhưng phải có lý do để giới trẻ lại đắm đuối với những tiểu thuyết ngôn tình này, nên tôi cho phép mình trải nghiệm một lần. Những chương đầu tiên qua đi thật nhanh với không nhiều ấn tượng. Có lẽ một phần vì tôi vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết kinh điển với những tình tiết quá mạnh khiến những câu chuyện thường ngày trong câu chuyện ngôn tình kia trở nên quá nhạt nhẽo; cũng có thể một nguyên nhân khác là do tôi chưa thật tôn trọng tác phẩm trên tay của mình: thay vì thưởng thức nó, tôi như chỉ đang soi mói xem nó có những chỗ dở nào để chê trách. Đó quả thực là một thái độ không tốt đối với việc thưởng thức văn học. Cho nên tôi bình tâm lại một lúc, rồi mới đọc những chương tiếp theo. Những trang sách dần lướt qua, với tốc độ

"Trăm năm cô đơn" - Gabriel Garcia Marquez

Một cuốn sách mà tôi không thể ngồi dậy sau khi đọc trang cuối cùng. Có những tiểu thuyết khiến ta thổn thức đến vô cùng, mà để có được cái xúc cảm mãnh liệt đó, hằng hà xa số những cảm xúc đã dồn nén qua biết bao nhiêu trang sách, đôi lúc có phần nhợt nhạt. Một trăm năm, đó là quãng thời gian trôi qua từ trang đầu đến trang cuối cùng cuốn sách. Một thiên tiếu thuyết về những con người từ một ngôi làng xa tít xứ Mỹ La Tinh. Có lẽ tôi sẽ không quá đi sâu vào chi tiết nội dung để tránh làm ai lướt qua bài viết này với tác phẩm này với tác phẩm. Các bạn chỉ cần biết đây là một cuốn sách mãnh liệt với những diễn biến căng thẳng nhất. Mà điều đặc biệt, mà chỉ có tiểu thuyết mới có thể mang lại đó, là những tình tiết kịch tích đó cứ tiếp tục diễn tiến trong cái mạch truyện đều đều và nhưng là một vòng tuần hoàn lặp lại. Tựa như một cái trôn ốc, sự việc từ đời người này lại lặp lại ở đời người khác. Những niềm vui, nỗi buồn, những hành động đi đến những hậu quả; mỗi người dần vẽ nên cu